Thưa Anh ,
Năm 1954, anh và tôi đều 20 tuổi. Chúng ta đã
cùng đi hành quân trên cánh đồng bằng và trong rừng sâu. Anh hồi đó hẳn thuộc
một đơn vị Lê dương, một Tiểu đoàn Nhẩy dù Việt Nam, hay một
đơn vị Nhẩy dù Viễn chinh .
Chúng ta cùng mang một quân phục, cùng chiến đãu cho một lý tưởng chung, cùng chia
sẻ mọi hiểm nguy, gian lao và thương tích. Vì chúng ta không muốn một chính thể
Cộng sản độc tài đặt nền đô hộ trên nước Việt Nam mà anh
và tôi đều thương mến .
Những lý do chính trị quá ' cao siêu ' đã bắt chúng
ta phải chia ly, tôi đã đau khổ và uất hận phải bỏ rơi anh, và chứng
kiến bọn Việt Minh chiếm miền Bắc, đồng bào anh phải di cư vào Nam.
Hồi đó, mặc dù tình huynh đệ chi binh khăng khít, anh đã trách tôi sao nỡ bỏ
đi, và tôi thật không hãnh diện chút nào. Tuy nhiên, anh đã hiểu tôi và vẫn giữ thiện
cảm của anh đối với nước Pháp, cũng như tôi vẫn còn nhiều cảm
tình đối với anh và nước Việt Nam .
Khi quân Cộng sản Bắc Việt và bè lũ Giải
phóng miền Nam tấn công Saigon, có lẽ anh đã hy vọng có tôi đứng bên anh. Có lẽ
anh đã nhìn lên trời mong thấy những cánh hoa dù của người đồng minh Âu
châu đến giúp anh. Xong anh đã phải chiến đãu một mình .
Tôi được biết là lính Nhẩy dù Viet Nam đã
là những then chốt cuối cùng bảo vệ Saigon, và họ đã thề là sẽ chiến
đãu và hy sinh như ở Điên biên Phủ. Tôi cũng được biết là họ đã
giữ trọn lời thề đó. Tôi lại xấu hổ đã bỏ rơi anh một
lần thứ hai .
Sau đó, im lặng đã bao trùm bán đảo Đông
Dương. Lương tri của Âu Châu đã muốn làm ngơ trước những đau
khổ của anh và đồng bào anh. Chúng ta đã quá biết khi chính thể Cộng sản
tới đâu là chỉ có trả thù, đầy đọa và giết chóc .
Ngày hôm nay, sự thật đã bắt đầu được
phơi bầy, những người tị nạn đã kể lại. Thế giới được
biết rằng các cán bộ chính trị đã áp đặt cái gọi là ' dân chủ cộng
hoà ' bằng võ lực, tù đầy và ám sát .
Tôi không biết số phận của anh nay ra sao. Xong tôi
đoán là, ít nhất một lần, anh đã oán trách tôi và tôi thành thật xin lỗi anh .
Một người lính Nhẩy dù Pháp
Bản dịch của bác sĩ Hoàng cơ Lân, cựu Y
sĩ trưởng SĐND/QLVNCH
*
* * * *
Lettre à un Para Vietnamien
Mon ami,
En 1954 nous avions tous deux vingt ans. Et nous marchions ensemble sur la diguette ou sur la piste. Tu étais Légionnaire
d’une Compagnie para de Légion Etrangère, ou bien tu t’étais engagé dans un bataillon de Paras Vietnamiens, ou
encore dans une unité de Parachutistes Coloniaux.
Nous portions le même uniforme.
Nous menions le même combat, partageant les mêmes risques, les mêmes souffrances, les mêmes blessures. Nous ne voulions pas
qu’un régime communiste s’impose par la force dans ce Viêt Nam que tous les deux, nous aimions tant.
Des raisons de haute politique
nous ont séparés et je t’ai abandonné, les larmes aux yeux, la rage au cœur, en voyant le Viêt Minh totalitaire
s’implanter dans le Nord, alors que pour tes compatriotes commence l’exil vers le Sud.
A l’époque, malgré l’amitié
profonde qui nous liait, tu m’as certainement reproché ma fuite. Je n’en étais moi-même pas fier. Mais tu
as su comprendre et faire taire ton ressentiment en gardant pour la France cet amour fraternel dont je me sens si peu digne,
même si je l’éprouve toujours aussi vivement pour toi et ton pays.
Alors que les armées Viêt Minh
venues du Nord et leurs alliés du GRP donnaient l’assaut final à Saigon, peut-être m’as-tu cherché à tes côtés ?
Peut-être as-tu regardé le ciel avec l’espoir que des coupoles t’annonceraient le secours de tes amis occidentaux ?
Mais tu as du te battre seul.
Je sais que las paras vietnamiens
ont constitué le dernier rempart autour de Saigon, jurant qu’ils combattraient jusqu’à la mort comme à Diên Biên
Phu ! Je sais aussi qu’ils ont tenu parole. J’ai eu honte de t’abandonner une nouvelle fois.
Puis ce fut le silence. Le rideau
de bambou était tombé sur l’Indochine. Les consciences occidentales voulaient ignorer ta souffrance et celle des tiens.
Nous savions, pour l’avoir vu en d’autres temps et en d’autres lieux, que l’implantation marxiste
s’accompagne de règlements de compte, d’exécutions sommaires et de massacres.
Aujourd’hui, les informations
filtrent, les réfugiés parlent. Ils apprennent au monde comment les commissaires politiques imposent par la violence, la déportation
et l’assassinat des libertés démocratiques.
Je ne sais quel a été ton sort. Mais je crois que tu as dû au moins une fois me maudire, et c’est moi qui
t’en demande pardon.
Un
Para français