QUẾ HƯƠNG
Là chiến sĩ Việt Nam Cộng Ḥa, dù chiến đấu
nơi tiền tuyến hay giữ ǵn an ninh cho hậu phương, họ đều là chiến
hữu đă ngày đêm đối diện trước họng súng của quân thù để
bảo quốc an dân. Lúc xông pha nơi chiến trận họ kiên cường giữ vững
tay súng, lúc giữ ǵn an ninh cho hậu phương họ từng bước dọ giẫm
khám phá những hang ổ bí mật, kéo lên từng tên Việt Cộng nằm vùng để
chiêu hồi chúng trở về với chính nghĩa quốc gia.
Trong những cuộc chạm trán đó dù là trận địa
chiến hay tâm lư chiến, chẳng may chiến hữu của chúng ta đă gục ngă và hy sinh
một phần thân thể cho tổ quốc thân yêu, để ngày trở về trên đôi
nạng gỗ, trên chiếc xe lăn, có mẹ già, có đàn em thơ, có t́nh đồng đội,
có người yêu thủy chung mừng đón.
Những người trai thời ly loạn đă làm
tṛn nghĩa vụ đối với quốc gia, tổ quốc ghi ơn các anh, toàn dân ngưỡng
mộ các anh, lịch sử sẽ ghi danh các anh và chính quyền Việt Nam Cộng Ḥa cũng
không quên bảo hộ, nuôi dưỡng các anh khi các anh trở thành phế nhân.
Nhưng nước mất nhà tan, quân đội đă
tan hàng ră ngũ, các anh sống trên quê hương yêu dấu như xa lạ với chế độ
hiện hữu đang cai trị sắc máu, thiếu tự do dân chủ, thiếu ấm no
hạnh phúc, nỗi niềm đắng cay nghiệt ngă nhất mà các anh phải ṃn mỏi
gánh chịu sống lây lất ngồi đầu đường xó chợ, nơi bến
đ̣ công viên, để bán vé số, để ca hát, thậm chí các anh cầm túi vải với
đôi chân không c̣n, với vết thương lở loét, ngồi chờ từng đồng
bố thí của người qua đường để nuôi sống bản thân, các anh có
niềm đau sâu kín, niềm đau của kiếp người bị kỳ thị, bị
xua đuổi rẻ khinh.
Trong suốt chiều dài lịch sử chiến tranh
thế giới, chưa có quân đội nào khi dành được chiến thắng, lại
đối xử dă man vô nhân đạo với thương phế binh của đối phương
như Cộng Sản Bắc Việt đối với quân đội Việt Nam Cộng
Ḥa, cho dù là cuộc chiến giữa đa quốc gia cũng không phân biệt đối xử
tàn bạo, khát máu như vậy; trong khi đó quân đội Việt Nam Cộng Ḥa và Cộng
Sản Bắc Việt lại là người đồng chủng.
Trải qua bao lớp bụi thời gian, niềm cay
đắng như tồn tại trong ḷng đang trào dâng mà không sao ngăn được niềm
cảm xúc như chia sẻ, như thương xót cho các chiến hữu của chúng ta c̣n đang
kẹt lại ở quê nhà.
Hồi tưởng lại một lần “đi
thăm nuôi” trên chuyến xe đ̣ đưa khách từ Biên Ḥa đến Trảng Bom Long
Khánh, tôi đă chính mắt nh́n thấy các anh, lê lết trên vỉa hè và hát bài “anh đi chiến
dịch”, nghe giọng hát các anh mà tôi muốn chết điếng trong ḷng, số tiền
gói ghém dành dụm bao ngày đủ để mua vé xe đ̣ “đi thăm nuôi”, tơi
cũng lấy ra ấn vào tay các anh thật kín đáo, tôi nh́n các anh bằng đôi mắt cảm
thông mà không nói thành lời, rồi lặng lẽ bước đi để che giấu tiếng
nấc nghẹn ngào của người đồng cảnh ngộ!
To6i đâu có hơn ǵ các anh, cũng tan tác cũng chán
chường trong những tháng năm c̣n ở quê nhà, mỗi lần “đi thăm nuôi”
hai tuần một lần, cho ba người thân nhứt trong gia đ́nh, tôi lúc nào cũng lam
lũ ngồi đồng áng quanh năm ba vụ lúa, bàn tay tơi nhám nhúa, sần sùi, sưng
húp, ngón tay cong queo v́ tỉa những tép mạ cấy xuống ruộng sâu mà ngày đêm hằng
khấn vái mong cho ngày mùa trĩu hột để có tiền “đi thăm nuôi”.
Tôi đâu có hơn ǵ các anh, cũng lo sợ rằng người
đi không về được bến hẹn, bỏ lại ḿnh thêm một lần nữa
côi cút, giá bụa lẻ loi trông ngóng từng ngày như người đi muôn dậm xa xôi trong
Chinh Phụ Ngâm Khúc.
Nhưng tôi có được may mắn hơn các anh,
là người chinh nhân sau khi ra tù trở về đă được chính phủ Hoa Kỳ
giàu ḷng nhân ái cưu mang.
Mặc dù cuộc sống trên đất Mỹ giàu mạnh,
có tự do dân chủ, muốn ấm no cũng phải trả giá bằng mồ hôi và tính toán
chi ly mới đủ trang trải cho mọi việc, nhưng không v́ thế mà chiến hữu
hải ngoại quên các anh và ngược lại rất nhớ đến các anh.
Chúng tôi lại nghĩ đến các anh, những người
sa cơ thất thế trên chính trường miền Nam Việt Nam c̣n kẹt lại nơi
quê nhà đang bị tật nguyền và oằn oại đau khổ v́ khó khăn chật vật
trong cuộc sống.
Những ḍng tâm t́nh, mộc mạc chân thành này, thương
gửi về các anh và kêu gọi chiến hữu của chúng ta may mắn sang được
bến bờ tự do, luôn nghĩ đến các anh “miếng khi đói bằng gói khi no”
cũng như thời gian qua chúng ta luôn vận động gởi quà về quê nhà để
giúp đỡ cá dồng đội bất hạnh và quả phụ tử sĩ trong dịp
đầu năm như một niềm an ủi, như chia xẻ nỗi ḷng thầm kín của
các anh, người thương phế quân cán chính Việt Nam Cộng Ḥa ở quốc nội.
QUẾ HƯƠNg